Wednesday, January 04, 2006

Quê hương tôi

Ba Tri, quê hương tôi, có những hàng dừa nghiêng mình che bóng, có những con đường mát rượi hàng me, có những câu hát ru vang vọng mỗi trưa hè ...

Quê tôi vậy đó, hiền dịu, êm đềm, không ồn ào, sôi động, bon chen như chốn thị thành.

Quê hương tôi có những người mẹ, người cha hàng ngày phải kiếm tiền làm việc vất vả để kiếm tiền nuôi con ăn học, có những anh trai hăng say lao động, đang từng bước hiện đại hóa nông thôn, có những em gái hàng ngày cắp sách đến trường ...

Bạn ạ, thời thơ ấu của tôi đã gắn kết tôi với quê hương tôi. Tôi luôn cảm thấy thư giãn và dường như trẻ lại khi nhớ về tuổi thơ mình ... Nhớ những lần tắm mưa, lén mẹ tắm sông, cùng bọn bạn chơi trò đánh trận, về mẹ đánh đòn không dám khóc... Nhớ những lần bị bọn bạn ăn hiếp, ngồi buồn nắn những tượng đất rồi đánh vào nó cho bớt giận...

Tôi dần lớn lên theo năm tháng, và cái tuổi đáng yêu nhất của tôi - tuổi học trò hồn nhiên mơ mộng cũng đã trải qua trên vùng đất thân thương này. Hôm nay, tôi sống cuộc sống sinh viên xa nhà, quê hương lúc nào cũng là những kỷ niệm đẹp, là niềm an ủi mỗi khi tôi thấy cô đơn, là chỗ dựa tinh thần để tôi vững bước trên đường đời.

*Quê hương trong mắt tôi khi còn là sinh viên.

Thượng đế và nàng thơ

Tôi nói:
Thượng đế là đàn ông,
vì vậy ngài ban quá nhiều uy quyền
cho phụ nữ.

Bạn nói:
Nàng thơ là một nữ thần,
vì vậy nàng ban tặng quá nhiều sáng suốt
cho đàn ông.

Cả Thượng đế và Nàng thơ ngoác miệng cười,
ngời ngời cảm kích.

Tang Hằng Xương

Đồng dao cho người lớn

Nguyễn Trọng Tạo
có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
có con người sống mà như qua đời

có câu trả lời biến thành câu hỏi
có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới

có cha có mẹ có trẻ mồ côi
có ông trăng tròn nào phải mâm xôi

có cả đất trời mà không nhà ở
có vui nho nhỏ có buồn mênh mông

mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió

có thương có nhớ có khóc có cười
có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.

Tuesday, January 03, 2006

Tôi là ai, tôi hay tôi

Có câu "nhàn cư vi bất thiện". Tôi đang "nhàn cư", nhưng để "bất thiện" thì không được rồi. Vì cái chân bị "xi cà que" rồi. Hic, khổ thế đấy! Ngồi một chỗ mà ngẫm sự đời, ặc, sao mà trống rỗng thế!

Tôi để trái tim của tôi lang thang, để cho cái ngón trỏ tự do tra tấn mouse mà không cần điều khiển của dây thần kinh. Uh, nó click kinh quá, không ngờ cảm xúc điều khiển nó cũng không thua kém cái mà tôi vẫn thường làm.

Mà có gì hấp dẫn nó thế? Thơ, nó trả lời, vâng, những vần thơ của thế hệ tôi (thế hệ mà người ta gọi là thế hệ a-móc). Hèn gì, nghe hay hay, nghe cứ đang nói về chính mình, những cảm xúc sao mà giông giống mình. Thật lạ!

Thế rồi, nó lại làm thao tác quen thuộc, copy & paste vào blog (cái này chắc là phản xạ có điều kiện rồi, hễ gặp cái gì nó khoái chí là lại làm động tác này, chả hiểu ra làm sao).

"Tôi là ai? Có đôi lần tôi tự hỏi, vì tôi thấy tôi có nhiều tôi quá! Cô ấy cũng vậy, cũng giống như tôi. Có một lần, tôi với cô ấy quen nhau, tình cờ, sự gặp nhau của các mảnh vỡ cảm xúc. Sao lại quen nhau, chẳng ai biết được, chỉ biết là cả hai đang tìm kiếm ... một ai đó, nhưng chẳng biết để làm gì. Thế rồi quen nhau, mà không một lần gặp mặt. Vậy mà cô ấy và tôi có thể kể cho nhau nghe mọi thứ, kể cả những thứ mà chúng tôi vừa mới ... tưởng tượng ra. Cô ấy có cái tên thật đẹp, hoanglan(tôi nghĩ đó là Hoàng Lan), do cô ấy đặt cho chính mình. Cô ấy luôn thích thế!"

THƠ TÌNH CHO ANH

Sadriver

Dù vẫn biết một ngày nào đó
không còn nhau
Em vẫn cứ yêu…

Trăm năm sau
và nghìn năm sau nữa
Loài thiêu thân vẫn đam mê ngọn lửa
Sông còn miệt mài trôi về biển cả
Người còn quỳ gối trước trái tim người
Em còn yêu anh

Mỗi khoảnh khắc bên nhau sẽ đi vào cõi vĩnh hằng
Mỗi khoảnh khắc xa nhau rồi cũng thế
Như từng giọt lệ
rơi vào thiên thu
Và thiên thu đọng vào anh đáy mắt
Như từng nụ cười
giữa hòang hôn nắng tắt
Gió vô tư cười nghiêng ngả đất trời
Anh vô tình
nghiêng ngả
đời em…

Tất cả sẽ vĩnh hằng, tất cả, anh ơi
cả tình yêu dành cho anh sâu nặng
Ngọn lửa còn cháy bừng lên
đam mê và im lặng
Con thiêu thân - em - còn liều lĩnh
lao mình vào ánh sáng
Để được chết một lần - trọn vẹn
trong niềm hạnh phúc
đầu tiên…