Friday, December 21, 2007

NẾU BẠN LÀ NGƯỜI QUẢN LÝ PHẦN MỀM, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ QUA BẤT CỨ BUG NÀO DÙ LÀ NHỎ NHẤT VÌ NÓ CÓ THỂ MANG TỚI NHỮNG HẬU QUẢ MÀ BẠN KHÔNG THỂ NÀO LƯỜNG TRƯỚC ĐƯỢC!!!

Rã rời

Hix, thức một hơi từ 11 giờ đêm đến 6 giờ sáng. Wá phê! OK all for work now!

Cứ để ý là thấy mình làm việc một mình vào buổi tối cực kì hiệu quả, haha! I love myself. Và anh cũng yêu em!

Anh đi ngủ đây. BB gc! Thi tốt e nhé!

Phi

Tuesday, December 11, 2007

Mùa đông im lặng - Lê Hiếu


còn nhớ không em, ngày xưa yêu thương thuở ban đầu...

Vô tình

Phải rồi, mình đã chia tay

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.





Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.


Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.


Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".


Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.


Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.


Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.


Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?


Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!


Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?


Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:


"Tối nay có trăng kìa anh!"


Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.


Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...


Em luôn hỏi:


"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"


Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!


Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.


Anh không nhận ra...


Nên anh đã để em ra đi...


Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.


Em mệt mỏi!


Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...


Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...


Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.


Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...


Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.


Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.


Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!


Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!


Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!


Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...


Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.


Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:


"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"


Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?


Phải rồi, mình đã chia tay!

Biết anh có yêu em

Ngủ hông được, nên lên tuổi trẻ radio online, nghe kỳ "Biết anh có yêu em" cũng hay hay, Thùy Trang và Quốc Thái nói chuyện trên radio rất là có duyên và dễ thương.

Có câu chuyện Quốc Thái đọc hay, post lên đọc nhé. For my love and for the new greeting season.

Có một chàng trai bị bệnh ung thư, một căn bệnh nan y. Anh chỉ mới 19 tuổi và cái chết có thể đến với anh bất kỳ lúc nào. Cả đời mình, anh phải ở ru rú trong nhà dưới sự trông nom của người mẹ. Anh chưa từng được ra ngoài. Nhưng anh rất ghét phải ở nhà, anh chỉ muốn được ra ngoài chơi dù chỉ một lần. Thế là anh xin phép mẹ mình và được bà đồng ý.

Ra khỏi nhà anh thấy dọc hai bên đường có rất nhiều cửa hiệu. Khi đi ngang qua một cửa tiệm bán đĩa CD, anh thoáng nhìn vào trong, chân vẫn rảo bước. Bất chợt anh dừng lại rồi đi ngược về phía tiệm đĩa ấy để nhìn vào trong thêm một lần nữa. Anh trông thấy một cô gái trạc tuổi mình. Cô nàng rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành – và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Không ngần ngại, anh mở cửa bước vào tiệm, mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái. Anh tiến dần về phía cái bàn đen nơi cô gái ngồi.

Cô nàng ngước nhìn lên và hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được cho anh ?

Cô nàng nhỏen miệng cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng. Lúc ấy anh chỉ ước sao mình được hôn nàng ngay tại đó. Ôi đúng là nụ cười của một thiên thần.

Anh trả lời:

- À..à..vâng...Tôi muốn mua một cái đĩa CD.

Anh chọn lấy một cái rồi trả tiền cho cô.

- Tôi gói nó lại cho anh nhé?

Cô hỏi, nụ cười đáng yêu lại nở trên môi.

Anh gật đầu và cô đi vào trong.

Vài phút sau, cô trở ra và trao chiếc đĩa CD đã được gói cẩn thận cho anh. Khi nhận chiếc đĩa từ tay cô gái, anh thoáng thấy cô đỏ mặt thẹn thùng. Việc đó chỉ xảy ra trong vài giây nhưng đối với chàng trai đang yêu những giây phút ngắn ngủi đó đáng giá cả cuộc đời. Đó là anh đã lờ mờ nhận ra cái đỏ mặt ấy có điều gì đó rất đỗi quí giá và diệu kỳ mà Thượng Đế chỉ ban cho con người đúng một lần trong đời. Trong khi anh còn đang mải mê theo đuổi những ý nghĩ lung linh trong thế giới của riêng mình thì bất chợt một nụ cười duyên dáng nữa lại nở trên gương mặt xinh xắn của cô gái. Anh chỉ biết quay lưng và bỏ chạy trong vô thức. Trên đường về nhà, anh cứ huýt sáo mãi không thôi, cảm giác như trái tim đang nhảy múa còn ngọn lửa tình mới nhen như đang bừng cháy bên trong.

Kể từ đó ngày nào anh cũng ghé tiệm đó mua đĩa, những cái đĩa CD mà anh biết sẽ chẳng có ý nghĩa nữa nếu không được chính tay cô gái ấy gói. Anh mang những cái đĩa về nhà chỉ để cất nó vào ngăn tủ. Anh không cần nghe nhạc của bất kỳ ban nhạc hay ca sĩ lừng danh nào, bởi tình yêu có giai điệu riêng của nó. Những khi cơn sóng tình trong anh dâng đến đỉnh, anh nghêu ngao những bản tình ca ngọt ngào nhất mà chỉ mình anh biết.

Anh nóng lòng muốn nói cho cô gái ấy nghe tiếng nói của trái tim mình biết bao. Nhưng anh quá nhút nhát, mỗi việc đơn giản là mời cô gái đi chơi mà anh còn không dám. Đó là điều mà khi yêu thậm chí gã đàn ông ngu ngốc nhất cũng có thể nghĩ ra được nhưng ngay đến kẻ khôn ngoan nhất cũng chưa chắc làm được. Thực tế đó cứ mãi ngăn cản anh biến ý tưởng thành hành động. Hơn nữa, từ lâu anh đã chung sống với những ý nghĩ bi quan về bệnh tình của mình. Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết, vì vậy anh không có quyền yêu và được yêu. Anh sợ sẽ có ngày người con gái anh yêu sẽ biết tất cả sự thật và rồi cô ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, bỏ mặc anh chết trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Khi tình yêu đến ngự trị, anh đã cố gắng xua đuổi những ý nghĩ ngốc nghếch ấy ra khỏi tâm trí. Nhưng khi tình trạng sức khỏe xấu đi, anh cay đắng nhận ra mình vẫn chưa lánh xa được những ý nghĩ ấy.

Rồi người mẹ cũng biết được mọi chuyện và bảo anh cứ mời cô gái đi chơi. Bà hết sức động viên anh, lắng nghe từng nỗi niềm lo âu của anh và cũng khóc cùng anh. Bà khuyên anh đừng để cái nhìn bi quan về tương lai đè nặng, hãy cứ tâm niệm chuyện gì đến sẽ đến để tận hưởng tình yêu và hạnh phúc hiện tại.

Một ngày nọ, anh lấy hết can đảm đến tiệm mua đĩa. Anh mua một cái đĩa CD như thuờng lệ và một lần nữa cô gái lại đi vào trong và quay ra với cái đĩa CD đã được gói. Anh nhận nó và nhân lúc cô gái không để ý, anh để lại số điện thoại trên bàn rồi chạy đi...

Người mẹ nhấc máy:

- Alô

Người ở bên kia đầu dây chính là cô gái!!! Cô hỏi thăm chàng trai và bà mẹ òa lên khóc. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Cháu không biết gì sao? Nó đã mất rồi...hôm qua...

Không gian chìm tron im lặng, chỉ có tiếng khóc rưng rưng của bà mẹ. Đó là một ngày giông gió; nhưng ngày hôm ấy còn có một cơn giông khác, một cơn giông kỳ lạ vì trong thị trấn chẳng ai hay biết gì về nó. Chỉ duy có một cô gái đương đầu với nó....

Cũng trong ngày hôm đó, bà mẹ vào phòng cậu con trai yêu dấu của mình, bà muốn tưởng nhớ đến con. Bà muốn nhìn lại quần áo của con trước nhất. Bà mở cửa tủ áo và vô cùng ngạc nhiên khi đập vào mắt bà là hàng đống đĩa CD chưa mở. Bà lấy thử một cái đĩa, ngồi xuống giường và mở nó ra xem. Khi bà mở lớp gói giấy ra, một mẩu giấy nhỏ rơi xuống. Bà nhặt mẩu giấy lên và đọc. Mẩu giấy đó ghi:

" Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn."

Người mẹ lại mở bao một gói CD khác... Lại thêm một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ:

" Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn."

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Bà mẹ dõi mắt trông lên bầu trời xanh thăm thẳm, tay bà chầm chậm đưa mẩu giấy lên khỏang không trước mặt. Bà thì thầm như đang nói với ai đó:

- Của con đấy, con trai yêu qúy của mẹ! Con đang tìm tình yêu này đúng không?

Monday, November 26, 2007

Chuyển lại nhà cũ

Mấy tháng qua chê nhà cũ của mình, chuyển sang Yahoo 360 với bà con. Nhưng giờ lại nghe tin Y360 sắp dẹp tiệm rồi, nên lại chuyển sang nhà cũ ở tạm. Hihi, cái nhà bên đây tuy không đông vui, nhưng được cái ấm cúng, mình cũng bỏ nhìu thời giờ với nó chứ ít chi.

MỪNG TRỞ VỀ!!!

Sunday, October 07, 2007

Stars are blind - Paris Hilton




Stars Are Blind

I don't mind spending some time
Just hanging here with you
Cuz I don't find too many guys
That treat me like you do
Those other guys all wanna take me for a ride
But when I walk their talk is suicide
Some people never get beyond their stupid pride
But you can see the real me inside
And I'm satisfied, oh no, ohh

Even though the gods are crazy
Even though the stars are blind
If you show me real love baby
I'll show you mine

I can make you nice and naughty
Be the devil and angel too
Got a heart and soul and body
Let's see what this love can do
Baby i'm perfect for you

My love, ohh oh

I could be your confidante
Just one of your girlfriends
But I know that love's what you want
If tomorrow the world ends
Why shouldn't we be with the one we really love?
Now tell me who have you been dreaming of
At night at home? oh no, ohh

Even though the gods are crazy
Even though the stars are blind
If you show me real love baby
I'll show you mine

I can make you nice and naughty
Be the devil and angel too
Got a heart and soul and body
Let's see what this love can do
Baby i'm perfect for you

Excuse me for feeling
This moment is critical
Might be me feeling
It could get physical, oh no, no no

Even though the gods are crazy
Even though the stars are blind
If you show me real love baby
I'll show you mine

I can make you nice and naughty
Be the devil and angel too
Got a heart and soul and body
Let's see what this love can do
Let's see what this love can do
Baby I'm perfect for you

Baby I'm perfect for you

Even though the gods are crazy

Even though the stars are blind

Even though the gods are crazy

Even though the stars are blind

Friday, October 05, 2007

Mimi

Hihi, con Mimi của mình nè, dễ thương lắm đó :D , nhưng có cái là cô nàng hay bị bệnh lắm, lại kén ăn nữa, 1 tuần là phải thay đổi thức ăn một lần, rồi phải đi chích 1 lần, tắm rửa thì trời nắng mới tắm, trời mưa thì ở dơ, haha, vì em nó sợ lạnh lắm, tối ngủ phải giăng mùng, mũi cắn dễ bị sốt rét lắm. Ặc, nó còn sướng hơn mình nữa :D






Tuesday, September 25, 2007

Út Liên Quán (tập 1)

Hihi, dạo này hay buồn, mà mỗi khi buồn là hay tâm sự với bạn bè. Bạn bè ngặt cái toàn mấy thằng đực, mấy thằng đực ngồi càfê thì càng buồn hơn, vì có gì để mà nói, nên Út Liên luôn là lựa chọn cuối cùng haha.

Cu Hưng mới sắm cái camera mới toanh, hiệu léc-xớt léc-xiếc gì đó, nên giờ ngòai ăn nhậu ra còn có cái thú... chụp hình, híhíhí.

Nên từ bây giờ mỗi lần buồn là tụi nó lại bày trò ... chụp hình :D

ÚT LIÊN (PHẦN 1 - TẬP 1)


Coi 2 đứa nó cười nham nhở ghê hôk


Ui chao, em nào mà đẹp thía


Tiếc quá, em đi mất rồi


Hihihi, mừng món cuối nào :D

Sunday, September 23, 2007

Dễ thương không?










Mấy đứa nhỏ của lớp mẫu giáo của bé Trân. Hix, nhìn muốn cưới vợ quá!!! :D

Sunday, September 16, 2007

Vẫn Còn Đó Một Cuộc Tình



Nhạc: Thái Thịnh
Trình bày: Nhật Thy


Một ngày anh đến bên em,
Một lần anh đã yêu em,
Anh nói anh mong rằng anh có em,
Từng lời tha thiết đêm đêm,
Từng nụ hôn ngát môi mềm,
Anh đã đưa em vào trong mê đắm.

Ngày đầu tiên quá ngây ngô,
Tình đầu tiên rất nên thơ,
Em nghĩ em đã được như ước mơ,
Rồi ngày vui cũng trôi qua,
Và tình yêu cũng phôi pha,
Vì anh đã ra đi về nơi rất … xa.

Điệp khúc:
Dĩ vãng đó đã quá xa tầm với
Cứ mãi níu lấy cũng vậy thôi
Có lẽ trái tim anh quên em rồi

Cố gắng mãi cũng vẫn đâu người hỡi
Nước mắt cứ mãi ko ngừng rơi
Thiệt thòi chỉ riêng có em thôi

Cứ nhớ mãi lúc đó anh từng nói
Với những ước muốn đem niềm vui
Sẽ mãi mãi yêu em trọn cuộc đời

Cứ nhớ mãi lúc thấy nhau lần cuối
Cũng muốn nước mắt nên đừng rơi
Nhưng anh ơi …. cứ đắng cay … trên đầu môi

Một ngày anh đến bên em,
Một lần anh đã yêu em,
Anh nói anh mong rằng anh có em,
Từng lời tha thiết đêm đêm,
Từng nụ hôn ngát môi mềm,
Anh đã đưa em vào trong mê đắm.

Ngày đầu tiên quá ngây ngô,
Tình đầu tiên rất nên thơ,
Em nghĩ em đã được như ước mơ,
Rồi ngày vui cũng trôi qua,
Và tình yêu cũng phôi pha,
Vì anh đã ra đi về nơi rất … xa,

Điệp khúc:
Dĩ vãng đó đã quá xa tầm với
Cứ mãi níu lấy cũng vậy thôi
Có lẽ trái tim anh quên em rồi

Cố gắng mãi cũng vẫn đâu người hỡi
Nước mắt cứ mãi ko ngừng rơi
Thiệt thòi chỉ riêng có em thôi

Cứ nhớ mãi lúc đó anh từng nói
Với những ước muốn đem niềm vui
Sẽ mãi mãi yêu em trọn cuộc đời

Cứ nhớ mãi lúc thấy nhau lần cuối
Cũng muốn nước mắt nên đừng rơi
Nhưng anh ơi …. cứ đắng cay … trên đầu môi

Còn lại đây tháng ngày, mình em vẫn bồi hồi thương nhớ hoài,
Kỉ niệm đây đó còn hằn in dấu còn tình yêu với anh hơ hờ hơ hớ,

Điệp khúc:
Dĩ vãng đó đã quá xa tầm với
Cứ mãi níu lấy cũng vậy thôi
Có lẽ trái tim anh quên em rồi…

Cố gắng mãi cũng vẫn đâu người hỡi
Nước mắt mãi ko ngừng rơi
Thiệt thòi chỉ riêng có em thôi…

Cứ nhớ mãi lúc đó anh từng nói
Với những ước muốn đem niềm vui
Sẽ mãi mãi yêu em trọn cuộc đời…

Cứ nhớ mãi lúc thấy nhau lần cuối
Cũng muốn nước mắt nên đừng rơi
Nhưng anh ơi …. cứ đắng cay … trên đầu môi …
…. cứ đắng cay … trên đầu môi….
…. cứ đắng cay … trên đầu môi….

Sunday, September 09, 2007

Vietbuild 2007

Ampli đèn

Ampli đèn

Touch Screen đơn sắc


Touch Screen màu

Monitor hệ thống camera quan sát

Bàn phím điều khiển đầu DVR

DVR

Camera KT&C

Camera BOSCH

Camera D.S.P của Đài Loan

Camera D.S.P của Đài Loan

D.S.P Camera



Đi dạo một vòng Vietbuild 2007, mệt cả người

Sunday, August 26, 2007

Linglei Việt Nam [23 - 26]


- Bây giờ, em bắt đầu hỏi anh. Anh chỉ có nhiệm vụ trả lời tất cả những câu hỏi một cách chính xác và nghiêm túc.
- Ừ !
- Tốt. Chúng ta bắt đầu nhé!
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Còn em?
- Vậy anh nhỏ hơn em bao nhiêu? Chính xác là bao nhiêu?
- Anh không biết.
- Anh không trừ được từng tháng hả?
- Ừm...m... hình như là ba mươi.
- Đúng. Ba mươi tháng. Vậy tức là, khi em vào lớp mầm, anh chỉ mới chào đời. Khi em vào lớp một, anh vẫn còn ôm bình sữa. Khi em bắt đầu dậy thì, anh chỉ là cậu bé chưa biết chạy xe đạp. Khi em vào đại học, bắt đầu biết yêu, nếu anh không bị ở lại lớp, anh sẽ là cậu học sinh cấp ba, râu lún phún...
- Và khi em tốt nghiệp đại học thì anh chỉ mới là thằng sinh viên năm nhất (nếu không ở lại lớp) và mặt mày ngơ ngáo chứ gì?
- Chính xác. Điều đó có nghĩa, khi em bắt đầu kiếm được tiền, chi tiêu thoải mái theo ý mình thì anh vẫn còn xòe tay xin tiền bố mẹ. Anh vẫn phải đi thưa về trình, thậm chí chẳng thể khao bạn gái một bữa ngon lành bằng tiền của chính mình.
- Thế thì sao?
- Thì vậy đó! Tiếp tục, anh đã yêu bao nhiêu lần, tính đến thời điểm gặp em?
- Đấy có phải là thành tích đâu mà báo với cáo...
- Tất nhiên, em có bảo anh báo cáo đâu. Em chỉ kêu anh nhẩm tính thôi mà...
- Ừ, nhiều hơn một.
- Thôi nào, anh. Nghiêm túc và chính xác hơn. Không nhớ à?
- Ừ, ba.
- Tính luôn cả em?
- Em nữa là bốn.
- Ừm... em nghĩ phải nhiều hơn chứ!
- ...
- Còn em, tính đến thời điểm gặp anh, em đếm được hai, kể cả anh!
- Em lại định nhắc đến người kia à?
- Không, em chỉ đang tính. Anh yêu nhiều hơn em dù anh nhỏ hơn em ba mươi tháng nhưng có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu một người lớn tuổi hơn mình không?
- Chưa nghĩ chứ không phải là không bao giờ... À, mà có đấy. Anh yêu cô giáo hồi lớp một. Cô ấy rất xinh, dịu dàng!
- Anh thôi đi. Nghe đây, nếu chưa nghĩ đến sao lúc gặp em và biết em lớn hơn ba tuổi, anh vẫn cứ yêu, hả?
- Ơ, em hỏi kỳ cục! Anh biết đấy, biết hết đấy. Rồi sao nào? Ai cấm anh yêu?
- Không ai cấm nhưng anh đã nói dối em, nói dối một cách trắng trợn và như thật.
- Anh xin lỗi rồi. Rắc rối. Biết thế anh đã không nói với em.
- Nè, anh quên là sự thành thật bao giờ cũng đáng quý hơn à?
- Anh chẳng biết, chỉ thấy trong trường hợp này, tác dụng ngược lại.
- Anh nghe đây, em năm nay hai sáu. Em vừa trải qua mối tình đầy thương tích. Em bị người ta bỏ rơi... Người ta chẳng quan tâm đến tình yêu mà em chắt chiu cho họ. Họ đạp bỏ hết. Họ không cần biết em sống ra sao sau khi vứt em qua một bên. Anh có biết, em đã phải vất vả, phải sống những ngày thế nào không? Em tan nát và bi lụy. Họ chạy theo một con bé bằng tuổi anh. Em cũng từng trẻ trung như con bé ấy nhưng bây giờ em khác rồi, em đã là phụ nữ. MỘt phụ nữ thành đạt. Anh hiểu không? Em đủ điều kiện để mơ ước một người chồng giàu có, giỏi giang. Một người chồng chứ không phải là một thằng chồng. Em cần một người chồng để yêu thương, để dạy em, để làm thay đổi hàng đống khuyết điểm trong con người em chứ không phải một cậu bé chỉ biết yêu và tận hưởng. Anh hiểu không?!
- Anh vẫn đang nghe dù chưa hiểu hết... Nhưng em cứ nói...
- Em nói rồi. Hai năm nữa em sẽ lấy chồng. Trễ lắm cũng chỉ ba năm. Em sẽ lấy chồng. Em không phải đóng vai phụ nữ thành đạt. Em không cần chiếc ghế giám đốc. Em muốn làm vợ, làm mẹ. Em sẽ sinh con, ít nhất là ba đứa. Em sẽ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa đợi chồng về. Thời gian rảnh rỗi em sẽ viết văn. Anh biết không? Em sẽ viết loại tác phẩm best seller ấy. Người ta sẽ nhắc đến em như một phụ nữ mẫu mực, đảm đang và trầm lắng.
- Em có nhầm không? Trầm lắng gì khi em cứ muốn tác phẩm của mình sẽ best seller? Mà này, em không định đi làm à? Thế mục tiêu mua nhà đẹp đâu rồi?
- Ừ, em sẽ mua nhà trong hai năm nữa. Sau đó, em chẳng việc gì phải lao vào kiếm tiền.
- Nghe hay nhỉ? Nếu thế, ngay từ bây giờ em làm ơn đừng đi spa mỗi tuần, đừng làm đẹp bằng mặt nạ đắt tiền, cũng đừng shopping tùy hứng, đừng tiệc tùng bù khú, đừng biếu tặng, đừng đi nhà hàng sang.., may ra hai năm nữa em sẽ mua được một phần tư căn nà trong một con hẻm ở quận ngoại thành nào đó...
- Anh nói hay ghê!
- Chứ không phải như vậy sao? Này, em đừng nhắc những chuyện như thế được không?
- Anh không thích nghe chứ gì! Vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu một bà chị lớn hơn ba tuổi. Anh chưa chuẩn bị tâm lý để đối phó với việc này. Cho nên, nếu bố mẹ anh ngăn cản, anh sẽ ba chân bốn cẳng chạy mất.
- Em nghĩ vậy thật sao? Đúng, rõ ràng là anh chưa chuẩn bị nhưng đâu có nghĩa anh không biết cách giải quyết.
- Vậy anh trả lời đi. Nếu hai năm nữa em lấy chồng, mà chắc chắn ông chồng ấy không phải anh, vậy em còn yêu anh để làm gì?
- Em hỏi hay thật. Anh chịu, không biết trả lời thế nào.
- Anh đừng khen em bằng giọng đó. Bây giờ em cho anh một số option, anh chọn nhé.
- Lại còn vậy nữa. Sao em nhiều trò thế?
- Anh nghe này. Một là chúng ta chia tay. Hai, tiếp tục yêu và cưới nhau trong hai năm nữa. Ba, cứ yêu nhau nhưng hai năm nữa em sẽ lấy chồng, còn anh thế nào mặc kệ. Tùy anh chọn.
- Ôi trời, em nghĩ hay thật. Vậy em chọn option nào?
- Em chọn option thứ nhất.
- Trả lời nhanh quá. Em chuẩn bị từ khi nào vậy?
- Chẳng chuẩn bị gì hết, tự nhiên thôi. Còn anh?
- Anh chọn option hai phẩy năm. Em chọn option một, cộng lại là ba phẩy năm, không có trường hợp đó, nên thôi vậy.
- Anh thật buồn cười! Ở đâu ra cái kiểu đó hả?
- Nếu em tự nghĩ ra được thì anh cũng làm được. Đơn giản mà!
- Chuyện này không đơn giản đâu. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người nhỏ hơn mình ba tuổi.
- Yêu một người nhỏ hơn ba tuổi? Anh nghĩ em chưa hề tưởng tượng sẽ ngủ chung với một thằng nhỏ hơn ba tuổi chứ?
- Anh dám ăn nói vậy hả?
- Thôi nào... Anh đùa. Thế không phải chúng ta đã cùng làm điều đó? Một mình anh sao làm được?
- Ừ, đúng. Cả hai đã cùng làm. Thì sao? Anh quên nó đi. Em chẳng nhớ gì dù nó vừa xảy ra hôm qua. Và anh cũng quên luôn khái niệm tình yêu chiếm năm phần, tình dục chiếm bốn phần rưỡi, nửa phần còn lại dùng để dự trữ...
- Được thôi. Thế em cho là phải yêu mấy phần? Còn tình dục, em bỏ đi đâu? Nếu thiếu nó em sẽ vẫn sống vui vẻ, vẫn sinh ra những đứa con khỏe mạnh?
- Con của em có khỏe mạnh hay không chẳng liên quan gì đến tình dục của bố mẹ nó.
- Thôi đi. Cái tình yêu mà em nói, chỉ có trong sách vở. À, như quyển sách Điều kỳ diệu của tình yêu em tặng anh, anh đọc cả rồi. Chưa bao giờ anh kiên nhẫn đọc sách nhưng vì của em tặng nên anh cố đọc. Em có biết tình yêu trong cuốn sách này thế nào không? Nó đẹp dã man, anh nói thật đấy! Đẹp đến nỗi anh tìm mãi mà chẳng thấy mình trong đó. Thế còn em? Em nhìn thấy tình yêu của em trong đó à?
- Không! Em không thấy. Vì không thấy nên em mới mơ ước sẽ có một tình yêu như vậy...
- Vậy có phải cái thứ tình yêu thực tế chẳng hề giống tí gì với cuốn sách này đúng không?
- Nếu không có, người ta lấy đâu ra để viết cho anh đọc... Mà cũng có thể anh nói đúng. Thứ tình yêu em có chỉ là sự phụ rẫy, gian dối, manh mún và tệ hại.
- Thôi, em đừng nhắc điều đó nữa. Em có biết, con bạn gái đầu tiên của anh đã trù anh thế nào không? Nó trù anh sẽ không có con trai. Nó bảo, nếu anh không lấy nó thì cả đời anh chẳng có đến một thằng con để bưng nhang đèn...
- Vậy có nghĩa, nếu em lấy anh, em cũng không thể có con trai à?
- Ừ. Nếu lời trù rủa linh nghiệm.
- Sao như vậy được? Chẳng lẽ dù em và anh có hợp nhau thế nào thì cũng không thể có con trai? Phi lý quá!
- Ai biết được. Nhưng ý anh là, tình yêu trên thực tế rất trần trụi, chẳng có nguyên tắc nào, luật lệ nào. Vậy em cứ săm soi tình yêu của chúng ta để làm gì? So sánh tuổi tác của em và anh để làm gì, nếu chúng ta yêu?
- Vậy có nghĩa là, anh khẳng định chúng ta yêu nhau?
- Vậy theo em, gọi là gì nếu không gọi là yêu nhau?
- Em thì lại nghĩ, chúng ta đang tận huởng nhau. Anh không thấy vậy sao?
- Thế nào là tận hưởng nhau?
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Em tự tìm ra cách giải quyết rồi. Em out đây.
- Khoan đã. Anh hỏi em điều này!
- Thì anh hỏi đi!
- Tháng này... em ổn chứ?
- Anh chỉ hỏi riêng tháng này thôi hả? Tính từ khi em gặp anh, đúng không?
- Em, mỗi lần nói đến điều gì em đều phải làm cho phức tạp lên thì mới dễ chịu sao?
- Em lại nghĩ mình không như vậy. Rõ ràng, em vẫn ổn từ trước khi gặp anh. Tháng nào em cũng tốn ít tiền mua Kotex nhưng tháng này có vẻ như ngoại lệ. Nếu ba ngày nữa vẫn không thấy, có nghĩa... có gì đó bất thường rồi còn gì...
- Em đừng nói vậy. Đó cũng là chuyện bình thường, bình thường như việc anh yêu em, dù em có hơn anh bao nhiêu tuổi đi chăng nữa...
- Thôi em mệt rồi, em out đây. Cứ để mọi chuyện xảy ra đúng như những gì cần xảy ra.

***
- Anh, em vừa đi ngang tiệm bán áo bầu, đẹp thật!
- Này, em ổn đấy chứ? Không hể nói chuyện một cách bình thường được à?
***

- Anh, em vừa đi ngang trung tâm siêu âm phụ sản, vắng hoe...
- Ôi, em...
- Anh, em không thể yêu kiểu này. Vài tháng nữa, kết thúc dự án, em sẽ về Sài Gòn, cuộc sống của em sẽ tiếp tục. Anh vẫn là con của bố mẹ anh, vẫn là loại con trai Hà thành. Anh vẫn cứ kiêu ngạo, chải chuốt, hào hoa, ngông cuồng và lại yêu như chưa từng có em trong đời. Em sẽ về nơi chốn của em và tìm một công việc ít tổn hại đến tinh thần. Em sẽ sống cuộc sống bình thường, tìm một người chồng bình thường...
- Em nhắn tin dài quá, anh đọc rất mệt. Nhắn gọn thôi. Đợi gặp nhau, mình sẽ nói nhiều. Em đừng vội quyết định điều gì.
- Anh, em muốn đi ngoại thành bằng Vespa, chiếc Vespa vàng anh đã chở em hai mươi mốt lần kể từ ngày chúng ta gặp và yêu ngay sau đó. Em sẽ mặc váy trắng, áo dây trắng, áo khoác trắng, mũ rộng vành trắng. Còn anh, sẽ mặc ka ki màu bò, sơ mi trắng mềm rủ cùng với giày tây trắng. Mình sẽ nằm trên cỏ. Em sẽ hát anh nghe và mình sẽ nói đủ thứ chuyện trên đời, về tương lai và những đứa con. Anh sẽ hôn em chứ? Hôn thật sâu, thật dài như nụ hôn đầu tiên anh đã hôn. Khi ấy chúng ta ngồi trên Vespa và anh đã quay người ra sau hôn em nụ hôn rất kêu mặc cho đường phố Hà Nội đông kịt. Nụ hôn đó anh đã tích góp sau bao mối tình, còn em, em sẽ hôn an bằng nụ hôn thần thánh, biến anh thành người đàn ông thực thụ, không phải cậu bé hai mươi ba với một quá khư yêu đương rách mướp. Anh có tin sẽ làm tâm hồn em lành lặn như trước khi em yêu người đó không? Anh có thể chữa lành vết thương mà người đó đã khắc sâu vào tâm trí em không? Đồ tồi, bỉ ổi...

***

Cuối cùng, cô cũng về.

Đầu tiên, cô trở về căn phòng của mình. Căn phòng vỏn vẹn hai muơi mét vuông đủ để kê một cái tủ, một tấm nệm và một giá sách. Buổi sáng đó, sau khi kết thúc chuyến công tác dài ngày, cô nhớ mình đã mang đi khá nhiều thứ từ nơi mình đến. Cô mang heo tấm bùa An đã xin trong một lần ghé thăm chùa Hương, một bức ảnh chụp nghiêng gương mặt cô đang nhìn ra hồ một sáng chủ nhật hanh gió. Đó là bức ảnh An chụp bằng điện thoại và dùng phần mềm biến cô thành thiếu nữ thời xưa với gam màu trắng đen gợi cảm. Còn một thứ nữa, cô buộc phải mang theo, đó là An. Người đàn ông nhỏ hơn cô ba mươi tháng với màu mắt nâu, tóc thẳng, sóng mũi ngang và cái miệng luôn tươi cười.

Hình như, trí nhớ cô không đủ để ghi nhận nhiều hơn thế. Nó không thể nhớ nhiều hơn một buổi tối, An đã cho cô cảm giác trở thành đàn bà lần thứ hai trong đời. Cô nhớ mồn một hình ảnh Huy dù người năm lên người cô là An với vóc dáng và những rung cảm hoàn toàn khác. Cô không hiểu vì sao hình ảnh người đàn ông đầu đời vẫn cứ nằm trong trí nhớ mình dù có nhiều thứ thay thế, giành chỗ.

Cô chỉ là đàn bà, như sương sớm. Cô ngưng tụ và bốc hơi.Có thể An lại nói cô ngông dù cô đã sống nhiều hơn An ba mươi tháng. Đã bao lần cô nghĩ, An chỉ là một cậu bé mới lớn, sẽ chẳng bao giờ An hiểu đuợc những ngóc ngách trong con người cô, và rồi mọi thứ gút mắc mà cô thường dồn nén sẽ vẫn đâu vào đấy. Cả An cũng thế. Rồi An sẽ chẳng còn nhớ gì đến cô, người đã bám An để cố tạo những xúc cảm thay thế sự phụ rẫy, ruồng bỏ mà cô đang gánh chịu.

Hóa ra, cô phung phí bản thân, hào sảng ban phát cho An những rung động chai mòn, với những tiếng kêu phấn khích, chỉ vì cô vẫn khao khác Huy, người đàn ông đã biến cô thành đàn bà ở tuổi hai mươi ba trong trẻo, và sau đó bỏ rơi cô giữa đường.

Rồi cô sẽ quên, Huy đã quên và An cũng quên. Tất cả họ sẽ chẳng ai còn giữ lại điều gì sau khi gột rửa tấm thân nhầy nhụa thời tuổi trẻ. Cô cũng sẽ làm vợ, làm mẹ như mong muốn. Cả Huy và An sẽ trở thành chồng một thiếu nữ giản dị trắng trong nào đó, không phải người đàn bà với bao xúc cảm phiền toái luôn làm cho mọi thứ phức tạp lên...

***

Nếu An du học và tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, khi cô thành mẹ, có lẽ An cũng lấy đuợc bằng MBA.

Còn Huy...Huy đã tan theo gió, tan theo gió... ngay từ khoảnh khắc cô biết mình không còn yêu...

Đ.H.Y
(Trích từ Thanh Niên )