Friday, December 21, 2007

NẾU BẠN LÀ NGƯỜI QUẢN LÝ PHẦN MỀM, ĐỪNG BAO GIỜ BỎ QUA BẤT CỨ BUG NÀO DÙ LÀ NHỎ NHẤT VÌ NÓ CÓ THỂ MANG TỚI NHỮNG HẬU QUẢ MÀ BẠN KHÔNG THỂ NÀO LƯỜNG TRƯỚC ĐƯỢC!!!

Rã rời

Hix, thức một hơi từ 11 giờ đêm đến 6 giờ sáng. Wá phê! OK all for work now!

Cứ để ý là thấy mình làm việc một mình vào buổi tối cực kì hiệu quả, haha! I love myself. Và anh cũng yêu em!

Anh đi ngủ đây. BB gc! Thi tốt e nhé!

Phi

Tuesday, December 11, 2007

Mùa đông im lặng - Lê Hiếu


còn nhớ không em, ngày xưa yêu thương thuở ban đầu...

Vô tình

Phải rồi, mình đã chia tay

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.





Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.


Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.


Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".


Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.


Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.


Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.


Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?


Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!


Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?


Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:


"Tối nay có trăng kìa anh!"


Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.


Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...


Em luôn hỏi:


"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"


Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!


Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.


Anh không nhận ra...


Nên anh đã để em ra đi...


Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.


Em mệt mỏi!


Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...


Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...


Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.


Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...


Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.


Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.


Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!


Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!


Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!


Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...


Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.


Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:


"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"


Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?


Phải rồi, mình đã chia tay!

Biết anh có yêu em

Ngủ hông được, nên lên tuổi trẻ radio online, nghe kỳ "Biết anh có yêu em" cũng hay hay, Thùy Trang và Quốc Thái nói chuyện trên radio rất là có duyên và dễ thương.

Có câu chuyện Quốc Thái đọc hay, post lên đọc nhé. For my love and for the new greeting season.

Có một chàng trai bị bệnh ung thư, một căn bệnh nan y. Anh chỉ mới 19 tuổi và cái chết có thể đến với anh bất kỳ lúc nào. Cả đời mình, anh phải ở ru rú trong nhà dưới sự trông nom của người mẹ. Anh chưa từng được ra ngoài. Nhưng anh rất ghét phải ở nhà, anh chỉ muốn được ra ngoài chơi dù chỉ một lần. Thế là anh xin phép mẹ mình và được bà đồng ý.

Ra khỏi nhà anh thấy dọc hai bên đường có rất nhiều cửa hiệu. Khi đi ngang qua một cửa tiệm bán đĩa CD, anh thoáng nhìn vào trong, chân vẫn rảo bước. Bất chợt anh dừng lại rồi đi ngược về phía tiệm đĩa ấy để nhìn vào trong thêm một lần nữa. Anh trông thấy một cô gái trạc tuổi mình. Cô nàng rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành – và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Không ngần ngại, anh mở cửa bước vào tiệm, mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái. Anh tiến dần về phía cái bàn đen nơi cô gái ngồi.

Cô nàng ngước nhìn lên và hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được cho anh ?

Cô nàng nhỏen miệng cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng. Lúc ấy anh chỉ ước sao mình được hôn nàng ngay tại đó. Ôi đúng là nụ cười của một thiên thần.

Anh trả lời:

- À..à..vâng...Tôi muốn mua một cái đĩa CD.

Anh chọn lấy một cái rồi trả tiền cho cô.

- Tôi gói nó lại cho anh nhé?

Cô hỏi, nụ cười đáng yêu lại nở trên môi.

Anh gật đầu và cô đi vào trong.

Vài phút sau, cô trở ra và trao chiếc đĩa CD đã được gói cẩn thận cho anh. Khi nhận chiếc đĩa từ tay cô gái, anh thoáng thấy cô đỏ mặt thẹn thùng. Việc đó chỉ xảy ra trong vài giây nhưng đối với chàng trai đang yêu những giây phút ngắn ngủi đó đáng giá cả cuộc đời. Đó là anh đã lờ mờ nhận ra cái đỏ mặt ấy có điều gì đó rất đỗi quí giá và diệu kỳ mà Thượng Đế chỉ ban cho con người đúng một lần trong đời. Trong khi anh còn đang mải mê theo đuổi những ý nghĩ lung linh trong thế giới của riêng mình thì bất chợt một nụ cười duyên dáng nữa lại nở trên gương mặt xinh xắn của cô gái. Anh chỉ biết quay lưng và bỏ chạy trong vô thức. Trên đường về nhà, anh cứ huýt sáo mãi không thôi, cảm giác như trái tim đang nhảy múa còn ngọn lửa tình mới nhen như đang bừng cháy bên trong.

Kể từ đó ngày nào anh cũng ghé tiệm đó mua đĩa, những cái đĩa CD mà anh biết sẽ chẳng có ý nghĩa nữa nếu không được chính tay cô gái ấy gói. Anh mang những cái đĩa về nhà chỉ để cất nó vào ngăn tủ. Anh không cần nghe nhạc của bất kỳ ban nhạc hay ca sĩ lừng danh nào, bởi tình yêu có giai điệu riêng của nó. Những khi cơn sóng tình trong anh dâng đến đỉnh, anh nghêu ngao những bản tình ca ngọt ngào nhất mà chỉ mình anh biết.

Anh nóng lòng muốn nói cho cô gái ấy nghe tiếng nói của trái tim mình biết bao. Nhưng anh quá nhút nhát, mỗi việc đơn giản là mời cô gái đi chơi mà anh còn không dám. Đó là điều mà khi yêu thậm chí gã đàn ông ngu ngốc nhất cũng có thể nghĩ ra được nhưng ngay đến kẻ khôn ngoan nhất cũng chưa chắc làm được. Thực tế đó cứ mãi ngăn cản anh biến ý tưởng thành hành động. Hơn nữa, từ lâu anh đã chung sống với những ý nghĩ bi quan về bệnh tình của mình. Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết, vì vậy anh không có quyền yêu và được yêu. Anh sợ sẽ có ngày người con gái anh yêu sẽ biết tất cả sự thật và rồi cô ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, bỏ mặc anh chết trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Khi tình yêu đến ngự trị, anh đã cố gắng xua đuổi những ý nghĩ ngốc nghếch ấy ra khỏi tâm trí. Nhưng khi tình trạng sức khỏe xấu đi, anh cay đắng nhận ra mình vẫn chưa lánh xa được những ý nghĩ ấy.

Rồi người mẹ cũng biết được mọi chuyện và bảo anh cứ mời cô gái đi chơi. Bà hết sức động viên anh, lắng nghe từng nỗi niềm lo âu của anh và cũng khóc cùng anh. Bà khuyên anh đừng để cái nhìn bi quan về tương lai đè nặng, hãy cứ tâm niệm chuyện gì đến sẽ đến để tận hưởng tình yêu và hạnh phúc hiện tại.

Một ngày nọ, anh lấy hết can đảm đến tiệm mua đĩa. Anh mua một cái đĩa CD như thuờng lệ và một lần nữa cô gái lại đi vào trong và quay ra với cái đĩa CD đã được gói. Anh nhận nó và nhân lúc cô gái không để ý, anh để lại số điện thoại trên bàn rồi chạy đi...

Người mẹ nhấc máy:

- Alô

Người ở bên kia đầu dây chính là cô gái!!! Cô hỏi thăm chàng trai và bà mẹ òa lên khóc. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Cháu không biết gì sao? Nó đã mất rồi...hôm qua...

Không gian chìm tron im lặng, chỉ có tiếng khóc rưng rưng của bà mẹ. Đó là một ngày giông gió; nhưng ngày hôm ấy còn có một cơn giông khác, một cơn giông kỳ lạ vì trong thị trấn chẳng ai hay biết gì về nó. Chỉ duy có một cô gái đương đầu với nó....

Cũng trong ngày hôm đó, bà mẹ vào phòng cậu con trai yêu dấu của mình, bà muốn tưởng nhớ đến con. Bà muốn nhìn lại quần áo của con trước nhất. Bà mở cửa tủ áo và vô cùng ngạc nhiên khi đập vào mắt bà là hàng đống đĩa CD chưa mở. Bà lấy thử một cái đĩa, ngồi xuống giường và mở nó ra xem. Khi bà mở lớp gói giấy ra, một mẩu giấy nhỏ rơi xuống. Bà nhặt mẩu giấy lên và đọc. Mẩu giấy đó ghi:

" Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn."

Người mẹ lại mở bao một gói CD khác... Lại thêm một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ:

" Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn."

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Bà mẹ dõi mắt trông lên bầu trời xanh thăm thẳm, tay bà chầm chậm đưa mẩu giấy lên khỏang không trước mặt. Bà thì thầm như đang nói với ai đó:

- Của con đấy, con trai yêu qúy của mẹ! Con đang tìm tình yêu này đúng không?