Sunday, August 26, 2007

Linglei Việt Nam [23 - 26]


- Bây giờ, em bắt đầu hỏi anh. Anh chỉ có nhiệm vụ trả lời tất cả những câu hỏi một cách chính xác và nghiêm túc.
- Ừ !
- Tốt. Chúng ta bắt đầu nhé!
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Còn em?
- Vậy anh nhỏ hơn em bao nhiêu? Chính xác là bao nhiêu?
- Anh không biết.
- Anh không trừ được từng tháng hả?
- Ừm...m... hình như là ba mươi.
- Đúng. Ba mươi tháng. Vậy tức là, khi em vào lớp mầm, anh chỉ mới chào đời. Khi em vào lớp một, anh vẫn còn ôm bình sữa. Khi em bắt đầu dậy thì, anh chỉ là cậu bé chưa biết chạy xe đạp. Khi em vào đại học, bắt đầu biết yêu, nếu anh không bị ở lại lớp, anh sẽ là cậu học sinh cấp ba, râu lún phún...
- Và khi em tốt nghiệp đại học thì anh chỉ mới là thằng sinh viên năm nhất (nếu không ở lại lớp) và mặt mày ngơ ngáo chứ gì?
- Chính xác. Điều đó có nghĩa, khi em bắt đầu kiếm được tiền, chi tiêu thoải mái theo ý mình thì anh vẫn còn xòe tay xin tiền bố mẹ. Anh vẫn phải đi thưa về trình, thậm chí chẳng thể khao bạn gái một bữa ngon lành bằng tiền của chính mình.
- Thế thì sao?
- Thì vậy đó! Tiếp tục, anh đã yêu bao nhiêu lần, tính đến thời điểm gặp em?
- Đấy có phải là thành tích đâu mà báo với cáo...
- Tất nhiên, em có bảo anh báo cáo đâu. Em chỉ kêu anh nhẩm tính thôi mà...
- Ừ, nhiều hơn một.
- Thôi nào, anh. Nghiêm túc và chính xác hơn. Không nhớ à?
- Ừ, ba.
- Tính luôn cả em?
- Em nữa là bốn.
- Ừm... em nghĩ phải nhiều hơn chứ!
- ...
- Còn em, tính đến thời điểm gặp anh, em đếm được hai, kể cả anh!
- Em lại định nhắc đến người kia à?
- Không, em chỉ đang tính. Anh yêu nhiều hơn em dù anh nhỏ hơn em ba mươi tháng nhưng có bao giờ anh nghĩ sẽ yêu một người lớn tuổi hơn mình không?
- Chưa nghĩ chứ không phải là không bao giờ... À, mà có đấy. Anh yêu cô giáo hồi lớp một. Cô ấy rất xinh, dịu dàng!
- Anh thôi đi. Nghe đây, nếu chưa nghĩ đến sao lúc gặp em và biết em lớn hơn ba tuổi, anh vẫn cứ yêu, hả?
- Ơ, em hỏi kỳ cục! Anh biết đấy, biết hết đấy. Rồi sao nào? Ai cấm anh yêu?
- Không ai cấm nhưng anh đã nói dối em, nói dối một cách trắng trợn và như thật.
- Anh xin lỗi rồi. Rắc rối. Biết thế anh đã không nói với em.
- Nè, anh quên là sự thành thật bao giờ cũng đáng quý hơn à?
- Anh chẳng biết, chỉ thấy trong trường hợp này, tác dụng ngược lại.
- Anh nghe đây, em năm nay hai sáu. Em vừa trải qua mối tình đầy thương tích. Em bị người ta bỏ rơi... Người ta chẳng quan tâm đến tình yêu mà em chắt chiu cho họ. Họ đạp bỏ hết. Họ không cần biết em sống ra sao sau khi vứt em qua một bên. Anh có biết, em đã phải vất vả, phải sống những ngày thế nào không? Em tan nát và bi lụy. Họ chạy theo một con bé bằng tuổi anh. Em cũng từng trẻ trung như con bé ấy nhưng bây giờ em khác rồi, em đã là phụ nữ. MỘt phụ nữ thành đạt. Anh hiểu không? Em đủ điều kiện để mơ ước một người chồng giàu có, giỏi giang. Một người chồng chứ không phải là một thằng chồng. Em cần một người chồng để yêu thương, để dạy em, để làm thay đổi hàng đống khuyết điểm trong con người em chứ không phải một cậu bé chỉ biết yêu và tận hưởng. Anh hiểu không?!
- Anh vẫn đang nghe dù chưa hiểu hết... Nhưng em cứ nói...
- Em nói rồi. Hai năm nữa em sẽ lấy chồng. Trễ lắm cũng chỉ ba năm. Em sẽ lấy chồng. Em không phải đóng vai phụ nữ thành đạt. Em không cần chiếc ghế giám đốc. Em muốn làm vợ, làm mẹ. Em sẽ sinh con, ít nhất là ba đứa. Em sẽ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa đợi chồng về. Thời gian rảnh rỗi em sẽ viết văn. Anh biết không? Em sẽ viết loại tác phẩm best seller ấy. Người ta sẽ nhắc đến em như một phụ nữ mẫu mực, đảm đang và trầm lắng.
- Em có nhầm không? Trầm lắng gì khi em cứ muốn tác phẩm của mình sẽ best seller? Mà này, em không định đi làm à? Thế mục tiêu mua nhà đẹp đâu rồi?
- Ừ, em sẽ mua nhà trong hai năm nữa. Sau đó, em chẳng việc gì phải lao vào kiếm tiền.
- Nghe hay nhỉ? Nếu thế, ngay từ bây giờ em làm ơn đừng đi spa mỗi tuần, đừng làm đẹp bằng mặt nạ đắt tiền, cũng đừng shopping tùy hứng, đừng tiệc tùng bù khú, đừng biếu tặng, đừng đi nhà hàng sang.., may ra hai năm nữa em sẽ mua được một phần tư căn nà trong một con hẻm ở quận ngoại thành nào đó...
- Anh nói hay ghê!
- Chứ không phải như vậy sao? Này, em đừng nhắc những chuyện như thế được không?
- Anh không thích nghe chứ gì! Vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu một bà chị lớn hơn ba tuổi. Anh chưa chuẩn bị tâm lý để đối phó với việc này. Cho nên, nếu bố mẹ anh ngăn cản, anh sẽ ba chân bốn cẳng chạy mất.
- Em nghĩ vậy thật sao? Đúng, rõ ràng là anh chưa chuẩn bị nhưng đâu có nghĩa anh không biết cách giải quyết.
- Vậy anh trả lời đi. Nếu hai năm nữa em lấy chồng, mà chắc chắn ông chồng ấy không phải anh, vậy em còn yêu anh để làm gì?
- Em hỏi hay thật. Anh chịu, không biết trả lời thế nào.
- Anh đừng khen em bằng giọng đó. Bây giờ em cho anh một số option, anh chọn nhé.
- Lại còn vậy nữa. Sao em nhiều trò thế?
- Anh nghe này. Một là chúng ta chia tay. Hai, tiếp tục yêu và cưới nhau trong hai năm nữa. Ba, cứ yêu nhau nhưng hai năm nữa em sẽ lấy chồng, còn anh thế nào mặc kệ. Tùy anh chọn.
- Ôi trời, em nghĩ hay thật. Vậy em chọn option nào?
- Em chọn option thứ nhất.
- Trả lời nhanh quá. Em chuẩn bị từ khi nào vậy?
- Chẳng chuẩn bị gì hết, tự nhiên thôi. Còn anh?
- Anh chọn option hai phẩy năm. Em chọn option một, cộng lại là ba phẩy năm, không có trường hợp đó, nên thôi vậy.
- Anh thật buồn cười! Ở đâu ra cái kiểu đó hả?
- Nếu em tự nghĩ ra được thì anh cũng làm được. Đơn giản mà!
- Chuyện này không đơn giản đâu. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người nhỏ hơn mình ba tuổi.
- Yêu một người nhỏ hơn ba tuổi? Anh nghĩ em chưa hề tưởng tượng sẽ ngủ chung với một thằng nhỏ hơn ba tuổi chứ?
- Anh dám ăn nói vậy hả?
- Thôi nào... Anh đùa. Thế không phải chúng ta đã cùng làm điều đó? Một mình anh sao làm được?
- Ừ, đúng. Cả hai đã cùng làm. Thì sao? Anh quên nó đi. Em chẳng nhớ gì dù nó vừa xảy ra hôm qua. Và anh cũng quên luôn khái niệm tình yêu chiếm năm phần, tình dục chiếm bốn phần rưỡi, nửa phần còn lại dùng để dự trữ...
- Được thôi. Thế em cho là phải yêu mấy phần? Còn tình dục, em bỏ đi đâu? Nếu thiếu nó em sẽ vẫn sống vui vẻ, vẫn sinh ra những đứa con khỏe mạnh?
- Con của em có khỏe mạnh hay không chẳng liên quan gì đến tình dục của bố mẹ nó.
- Thôi đi. Cái tình yêu mà em nói, chỉ có trong sách vở. À, như quyển sách Điều kỳ diệu của tình yêu em tặng anh, anh đọc cả rồi. Chưa bao giờ anh kiên nhẫn đọc sách nhưng vì của em tặng nên anh cố đọc. Em có biết tình yêu trong cuốn sách này thế nào không? Nó đẹp dã man, anh nói thật đấy! Đẹp đến nỗi anh tìm mãi mà chẳng thấy mình trong đó. Thế còn em? Em nhìn thấy tình yêu của em trong đó à?
- Không! Em không thấy. Vì không thấy nên em mới mơ ước sẽ có một tình yêu như vậy...
- Vậy có phải cái thứ tình yêu thực tế chẳng hề giống tí gì với cuốn sách này đúng không?
- Nếu không có, người ta lấy đâu ra để viết cho anh đọc... Mà cũng có thể anh nói đúng. Thứ tình yêu em có chỉ là sự phụ rẫy, gian dối, manh mún và tệ hại.
- Thôi, em đừng nhắc điều đó nữa. Em có biết, con bạn gái đầu tiên của anh đã trù anh thế nào không? Nó trù anh sẽ không có con trai. Nó bảo, nếu anh không lấy nó thì cả đời anh chẳng có đến một thằng con để bưng nhang đèn...
- Vậy có nghĩa, nếu em lấy anh, em cũng không thể có con trai à?
- Ừ. Nếu lời trù rủa linh nghiệm.
- Sao như vậy được? Chẳng lẽ dù em và anh có hợp nhau thế nào thì cũng không thể có con trai? Phi lý quá!
- Ai biết được. Nhưng ý anh là, tình yêu trên thực tế rất trần trụi, chẳng có nguyên tắc nào, luật lệ nào. Vậy em cứ săm soi tình yêu của chúng ta để làm gì? So sánh tuổi tác của em và anh để làm gì, nếu chúng ta yêu?
- Vậy có nghĩa là, anh khẳng định chúng ta yêu nhau?
- Vậy theo em, gọi là gì nếu không gọi là yêu nhau?
- Em thì lại nghĩ, chúng ta đang tận huởng nhau. Anh không thấy vậy sao?
- Thế nào là tận hưởng nhau?
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Em tự tìm ra cách giải quyết rồi. Em out đây.
- Khoan đã. Anh hỏi em điều này!
- Thì anh hỏi đi!
- Tháng này... em ổn chứ?
- Anh chỉ hỏi riêng tháng này thôi hả? Tính từ khi em gặp anh, đúng không?
- Em, mỗi lần nói đến điều gì em đều phải làm cho phức tạp lên thì mới dễ chịu sao?
- Em lại nghĩ mình không như vậy. Rõ ràng, em vẫn ổn từ trước khi gặp anh. Tháng nào em cũng tốn ít tiền mua Kotex nhưng tháng này có vẻ như ngoại lệ. Nếu ba ngày nữa vẫn không thấy, có nghĩa... có gì đó bất thường rồi còn gì...
- Em đừng nói vậy. Đó cũng là chuyện bình thường, bình thường như việc anh yêu em, dù em có hơn anh bao nhiêu tuổi đi chăng nữa...
- Thôi em mệt rồi, em out đây. Cứ để mọi chuyện xảy ra đúng như những gì cần xảy ra.

***
- Anh, em vừa đi ngang tiệm bán áo bầu, đẹp thật!
- Này, em ổn đấy chứ? Không hể nói chuyện một cách bình thường được à?
***

- Anh, em vừa đi ngang trung tâm siêu âm phụ sản, vắng hoe...
- Ôi, em...
- Anh, em không thể yêu kiểu này. Vài tháng nữa, kết thúc dự án, em sẽ về Sài Gòn, cuộc sống của em sẽ tiếp tục. Anh vẫn là con của bố mẹ anh, vẫn là loại con trai Hà thành. Anh vẫn cứ kiêu ngạo, chải chuốt, hào hoa, ngông cuồng và lại yêu như chưa từng có em trong đời. Em sẽ về nơi chốn của em và tìm một công việc ít tổn hại đến tinh thần. Em sẽ sống cuộc sống bình thường, tìm một người chồng bình thường...
- Em nhắn tin dài quá, anh đọc rất mệt. Nhắn gọn thôi. Đợi gặp nhau, mình sẽ nói nhiều. Em đừng vội quyết định điều gì.
- Anh, em muốn đi ngoại thành bằng Vespa, chiếc Vespa vàng anh đã chở em hai mươi mốt lần kể từ ngày chúng ta gặp và yêu ngay sau đó. Em sẽ mặc váy trắng, áo dây trắng, áo khoác trắng, mũ rộng vành trắng. Còn anh, sẽ mặc ka ki màu bò, sơ mi trắng mềm rủ cùng với giày tây trắng. Mình sẽ nằm trên cỏ. Em sẽ hát anh nghe và mình sẽ nói đủ thứ chuyện trên đời, về tương lai và những đứa con. Anh sẽ hôn em chứ? Hôn thật sâu, thật dài như nụ hôn đầu tiên anh đã hôn. Khi ấy chúng ta ngồi trên Vespa và anh đã quay người ra sau hôn em nụ hôn rất kêu mặc cho đường phố Hà Nội đông kịt. Nụ hôn đó anh đã tích góp sau bao mối tình, còn em, em sẽ hôn an bằng nụ hôn thần thánh, biến anh thành người đàn ông thực thụ, không phải cậu bé hai mươi ba với một quá khư yêu đương rách mướp. Anh có tin sẽ làm tâm hồn em lành lặn như trước khi em yêu người đó không? Anh có thể chữa lành vết thương mà người đó đã khắc sâu vào tâm trí em không? Đồ tồi, bỉ ổi...

***

Cuối cùng, cô cũng về.

Đầu tiên, cô trở về căn phòng của mình. Căn phòng vỏn vẹn hai muơi mét vuông đủ để kê một cái tủ, một tấm nệm và một giá sách. Buổi sáng đó, sau khi kết thúc chuyến công tác dài ngày, cô nhớ mình đã mang đi khá nhiều thứ từ nơi mình đến. Cô mang heo tấm bùa An đã xin trong một lần ghé thăm chùa Hương, một bức ảnh chụp nghiêng gương mặt cô đang nhìn ra hồ một sáng chủ nhật hanh gió. Đó là bức ảnh An chụp bằng điện thoại và dùng phần mềm biến cô thành thiếu nữ thời xưa với gam màu trắng đen gợi cảm. Còn một thứ nữa, cô buộc phải mang theo, đó là An. Người đàn ông nhỏ hơn cô ba mươi tháng với màu mắt nâu, tóc thẳng, sóng mũi ngang và cái miệng luôn tươi cười.

Hình như, trí nhớ cô không đủ để ghi nhận nhiều hơn thế. Nó không thể nhớ nhiều hơn một buổi tối, An đã cho cô cảm giác trở thành đàn bà lần thứ hai trong đời. Cô nhớ mồn một hình ảnh Huy dù người năm lên người cô là An với vóc dáng và những rung cảm hoàn toàn khác. Cô không hiểu vì sao hình ảnh người đàn ông đầu đời vẫn cứ nằm trong trí nhớ mình dù có nhiều thứ thay thế, giành chỗ.

Cô chỉ là đàn bà, như sương sớm. Cô ngưng tụ và bốc hơi.Có thể An lại nói cô ngông dù cô đã sống nhiều hơn An ba mươi tháng. Đã bao lần cô nghĩ, An chỉ là một cậu bé mới lớn, sẽ chẳng bao giờ An hiểu đuợc những ngóc ngách trong con người cô, và rồi mọi thứ gút mắc mà cô thường dồn nén sẽ vẫn đâu vào đấy. Cả An cũng thế. Rồi An sẽ chẳng còn nhớ gì đến cô, người đã bám An để cố tạo những xúc cảm thay thế sự phụ rẫy, ruồng bỏ mà cô đang gánh chịu.

Hóa ra, cô phung phí bản thân, hào sảng ban phát cho An những rung động chai mòn, với những tiếng kêu phấn khích, chỉ vì cô vẫn khao khác Huy, người đàn ông đã biến cô thành đàn bà ở tuổi hai mươi ba trong trẻo, và sau đó bỏ rơi cô giữa đường.

Rồi cô sẽ quên, Huy đã quên và An cũng quên. Tất cả họ sẽ chẳng ai còn giữ lại điều gì sau khi gột rửa tấm thân nhầy nhụa thời tuổi trẻ. Cô cũng sẽ làm vợ, làm mẹ như mong muốn. Cả Huy và An sẽ trở thành chồng một thiếu nữ giản dị trắng trong nào đó, không phải người đàn bà với bao xúc cảm phiền toái luôn làm cho mọi thứ phức tạp lên...

***

Nếu An du học và tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, khi cô thành mẹ, có lẽ An cũng lấy đuợc bằng MBA.

Còn Huy...Huy đã tan theo gió, tan theo gió... ngay từ khoảnh khắc cô biết mình không còn yêu...

Đ.H.Y
(Trích từ Thanh Niên )

Sunday, August 12, 2007

Gọi giấc mơ về!


Từ lâu anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân
Nhưng trong thật tâm em vẫn mong được nhiều hơn thế
Từ lâu nay mình đã sẻ chia nhau bao buồn vui
Em sợ mình không có ngày mai.

Những lúc anh vui đùa cùng em
Kể biết bao câu chuyện tình yêu
Có biết chăng trong lòng em đang nhói đau vì yêu anh.

ĐK:
Nhiều lần em đã nói dối anh
Có một chàng trai đang thầm yêu em
Vậy mà vô tâm anh cứ chúc mừng
Chúc em tìm thấy được tình yêu.

Rồi một ngày kia anh đi bên em
Ngập ngừng anh nói với em thật nhiều
Nói hạnh phúc chợt vỡ tan oà trong tim
Nghẹn ngào lệ rơi anh ơi
Em mong đã từ lâu lắm câu yêu này
Và cũng muốn nói với anh: em thật nhớ anh
Nhớ rất nhiều.