Wednesday, August 30, 2006

Bước quên


Khoảnh khắc này, khi đôi chân đã mỏi (Nietzsche)

Minh họa: Vũ Đình Giang
TT - Hôm nọ có người ở khu phố mình thắt cổ tự tử. Nguyên nhân là cãi nhau với người yêu. Tại sao trên đời này lại còn những kẻ có lối suy nghĩ quá thấp kém như thế. Anh ta chết là một chuyện.

Quan trọng hơn là bố mẹ anh ta phải chịu tiếng xấu cả đời và công lao nuôi dưỡng anh ta thành đổ sông đổ biển.

Cô ta đưa cho tôi thông tin như trên, rồi hỏi đọc chưa? Tôi mỉm cười. Đọc rồi. Không có gì lạ! Còn có người đã hỏi lại: "Nhỡ anh ấy bị ép thắt cổ chết thì sao?". Người khác nói lại: "Ha ha, chí phải. Ở đời bây giờ có thằng nào điên tự dưng vì cái chuyện cỏn con mà tự tử đâu... Bị ép chết... bị ép chết...".

Mặt cô ta biến sắc. Cô ta nói nghe từ "bị ép chết... bị ép chết" đáng sợ, đáng sợ. Tôi cười, nói: "Đừng sợ, có gì đâu". Cô ta phát khùng: "Sao lại không có gì? Sao lại có gì lạ lẫm đâu, vô cảm à?". Tôi nói: "Không, không vô cảm". Cô ta không nói gì thêm.

Bẵng đi một thời gian, không thấy cô online, không thấy cô viết lách gì, không biết cô sống thế nào. Tối ấy, tôi mang ấm trà lên sân thượng ngồi, lơ đãng nhìn điện thoại di động cầm tay, lơ đãng tôi nhớ đến cô ta.

Tôi nhắn: "Codet, cuối tuần vui vẻ chứ?". Không có tin nhắn trả lời. Tôi lơ đãng. Nằm sườn sượt trên chiếc ghế. Gió ngoài hồ thổi mang vị tanh của cá. Tôi chạy xuống nhà dưới, cầm iPod lên, mở đại một bài bất kỳ không lựa chọn.

Tiếng nhạc lơ đãng. Codet, bạn "giang hồ" của tôi. Chúng tôi quen nhau trên một diễn đàn, và chúng tôi gọi những mối quan hệ trên Internet là bạn giang hồ. Cô thường đùa giỡn: "giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường" rồi lạnh tanh.

Và tôi lơ đãng nghĩ đến cái tên của cô ta. Tại sao lấy tên Codet? Vì thích nhân vật Cosette (Codet) trong truyện Những người khốn khổ của Victor Hugo? Codet gục gặc cái đầu. Ừ, thích là một phần.

Tôi thích Fantine (mẹ của Codet) hơn, nhưng vì thấy đời Fantine đến chết vẫn không được sung sướng lấy một lần, bị tình phụ, chửa hoang, nhổ răng, bán tóc, làm điếm, nuôi con một mình. Tôi chọn cho mình cái tên Codet, một con ngốc xinh đẹp với số phận đã định sẵn.

Nói chung, cô ta không ảnh hưởng gì đến tôi. Mối quan hệ, bạn "giang hồ" chỉ thi thoảng nhìn thấy nhau online, hoặc kéo đến quán cà phê, ngồi la cà chuyện trò trao đổi sở thích. Đôi khi im lặng. Sự im lặng quá lâu.

Cô ta kể lại có lúc cô ta lãng quên đang ngồi đằng sau xe của tôi, và chỉ chực ngã về đằng sau. Tôi cười, nói trước mặt cô không phải vực thẳm mà cô phải tránh. Trước mặt cô là lưng của tôi. Sao cô không dựa vào đó? Cảm giác có khuôn mặt một cô gái áp mặt sau lưng, tuyệt lắm! Cô ta hứ tôi, không nói gì.

iPod tự động chuyển sang một bản nhạc mới. Đó là bài chú Văn Thù không lời, đệm bằng tiếng piano thật khẽ, nó mơ hồ như không có thật. Bài này "Cô ta đã gửi tới cho tôi trong một đêm mưa, hai đứa cùng volchat.

Cô ta nói đã nghe bài này 20 lần trong đêm và khe khẽ hát cho tôi nghe: Umparanasaraki, Umparanarasaraki... Tiếng nhạc Tây Tạng làm tôi mơ đến con đường tơ lụa. Tôi bảo: "Đêm rồi, đừng nghe cái này nữa".

Cô nói: "để tĩnh tâm". Rồi cô ta nói sợ mưa, và hát: "có khi mưa ngoài trời, là từng giọt nước mắt em". Tôi nói sến, sến vãi. Cô hát tiếp: "ngoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng"...

Cô ta làm tôi động lòng, tôi nói:

- Codet, mai đi cà phê sau giờ làm đi!

Cô ta gắt lên:

- Điên à, làm không làm, suốt ngày cà phê. Chơi chứng khoán đi, hôm nay cổ phiếu Tri của tôi tăng 2%, mùa hè rồi hi vọng dân tình giải khát nhiều, cổ phiếu của tôi sẽ lên thật cao. Mẹ kiếp, tôi sẽ có nhiều tiền.

- Codet thích tiền hay thích tình? - Tôi hỏi.

- Bạn ngu thế, tôi thích cả hai - Cô ta cáu, rồi tiếp - Mà bạn biết rồi, sống để nếm. Tôi là một kẻ hoài nghi, hoài nghi tất cả. Bạn có thấy tôi điên không?

- Cũng hơi điên! - Tôi trêu Codet.

Cô ta cáu, gắt gỏng um lên.

Tôi nói:

- Lúc Codet đanh đá là lúc Codet rất thật!

Cô ta im lặng. Với tôi, cô luôn là một người phức tạp và khó hiểu.

Tháng năm, Hà Nội đẹp.

Codet, có muốn đi ngắm lá vàng không?

Đã bốn tuần kể từ đêm volchat, tiếng tút tút từ đầu điện thoại bên kia khiến tôi chợt tuyệt vọng. Tôi không biết nhiều về cô, nhưng tôi hiểu Codet là một người có tâm trạng bất ổn. Sự mất tăm của cô khiến tôi nóng ruột. Đêm. Tôi trèo lên sân thượng nhấm nháp một ly Black và nhìn về phía tây, nơi tôi đã đi quần nát gần một tuần nay một cách vô định, chỉ với một tia hi vọng dù mong manh là sẽ gặp được cô đang phóng xe, đang ngơ ngơ bên đường, đang đi dạo, hay mua bán gì đó. Tôi mong. Tôi thất vọng. Không có một gương mặt nào là Codet. Đã từng có vụ sát hại bạn chat khi cô gái đó ở một mình, Codet cũng sống một mình. Tôi chợt nghĩ đến điều đó, và quyết định thâm nhập chiếc máy tính của cô ta. Điều này đơn giản, bởi lúc trước tôi đã gài một phần mềm gián điệp qua email của cô. Những thông tin bí mật của cô làm tôi giật mình. Cô đã chết? Không? Phải? Theo một vài đoạn viết đứt quãng, cô có viết: "Ngày... lúc ... giờ, tôi sẽ chết. Tôi thử chết, và tôi sẽ chết". Cô ta đã tham gia một website bị cấm của nước ngoài, ở đó người ta rủ nhau, dạy nhau cách tự vẫn.

Codet. Tôi rùng mình trong bóng đêm. Thật không? Codet, làm thế nào để tôi biết cô còn sống, quan hệ "giang hồ" chết tiệt, cô không cho tôi biết thân nhân lẫn nơi ở, mọi chi tiết cá nhân của cô. Tôi sẽ tìm cô ở bệnh viện với một thông tin duy nhất là cái tên trống hoác của cô?

Sống để nếm?

Không. Codet, có lẽ nào cô nếm cả sự sợ hãi?

Truyện ngắn 1.101 chữ của NGUYỄN LAN ANH



Theo Tuổi Trẻ

Monday, August 14, 2006

Đi chơi

Hôm qua đi chơi. Chủ nhật nào cũng đi chơi vậy thì sướng phải biết,hehe.

Ai da, sáng chủ nhật ngủ 1 giấc ngon, xem tivi chút xíu, xong coffee với mấy đứa bạn, rồi gom lại đi ăn. Vui nhỉ. Vậy mà tụi nó chưa chịu đâu nhe, con Chi nó đòi ra Nhà Bè thăm con Thảo. Ok thôi, đứa nào cũng muốn đi xa xa, mà Nhà Bè cũng chả xa xôi gì, chạy có 30 phút là tới rồi.

Hì, ra mới biết nhỏ Thảo chơi xấu bạn bè. Hôm qua là sn đứa nhóc cháu của nó, ăn tiệc tưng bừng, vậy mà nó ko mời tụi này mới tức chứ. Mà được cái nó còn để lại nhiều trái cây, bánh kem nữa. Chậc, tha tội cho nó vậy!

Chán nhất cái cảnh gom lại là tụi nó nói bậy ko chịu nổi (có mình hông ta?). Tội con Thảo, nó chẳng hiểu gì, hehe, đúng là lớp trưởng nhà mình vẫn còn thơ ngây quá đổi. Chỉ có con Chi là cái đầu sạn ko, hèn gì thằng Quốc chở nó đi mà nghe mấy cục sạn kêu lục cục lục cục. Thằng Dũng em Thảo cũng ghê lắm nha, nó hỏi thằng Bi mấy câu muốn... độn thổ luôn, hehe.

Ăn trái cây đã đời rồi cũng đến tiết mục hấp dẫn. ĐI KARAOKE. Trùi, cái này lâu lắm rồi hổng có dợt. Nay được đi ca tự nhiên thấy sướng cả người. Hehe, vào quán mạnh đứa nào nấy giành hát (thằng Quốc dẫn đầu cái vụ này). Mà thiệt lâu ca quá, nên ca lại thấy dở khẹt, buồn dễ sợ (mà trước đây mình cũng có ca hay đâu chứ, hehe). Uống hết 1 chai bia, tụi nó nổi xung lên ca dữ. Đứa nào đứa nấy rống bà cố, làm hư hết cái mic. Ặc!

Rồi mình ca cải lương, hát bài Võ Đông Sơ. Mình ca mới nữa bài, tụi nó lạy lục van xin cho em về. Hehe, sao tụi nó sợ giọng ca của mình thế nhỉ. Làm mất hứng hết trơn. Nếu có tên Khoa là nó sẽ ăn ý với mình cái vụ cải lương này rồi. Tiếc cái là nó ra Cần Thơ mất tiêu.

Cả nhóm chịu ko nỗi cái bài cải lương, nghe xong muốn rụng rời tay chân, đòi về. Hic, thế là ra về. Mà trời cũng đã chiều. Chia tay LT với bạn trai của nó, cả bọn vòng qua Đồng Diều rồi về nhà. Thế là hết 1 ngày!

Friday, August 11, 2006

Bạn tôi có chồng

Đã qua đám cưới Ái mấy ngày rồi. Nó tổ chức ngày thứ ba, ai cũng đi làm nên chỉ có mỗi Sơn về dự. Cũng tiếc thật nhưng biết sao được, bận mà. Nói bận vậy chứ vào công ty mình cũng ko có nhiều việc để làm. Mà tụi nó cũng kỳ, Quốc đã nhắn tin hết rồi, vậy mà ko đứa nào chịu reply chuyện tiền nong cho nhỏ Ái, tụi nghiệp nhỏ hết biết. Chắc tết về phải xử tụi này thôi (hên mình ko có trong danh sách, hehe).

Chúc Thiếu úy Ái trăm năm hạnh phúc bên chồng nhé!