Monday, September 25, 2006

Đêm trắng


Đêm trắng cuộn theo từng vòng khói thuốc tôi phả trước mặt. Bên cạnh tôi, Thủy đã ngủ say. Bốn năm làm vợ, một năm làm mẹ mà nàng vẫn thế, vô tâm quá! Xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khó, tuổi nhỏ cơ cực và ít học, lấy được tấm chồng thành phố luôn yêu chiều mình, nàng vẫn thường hồn nhiên bảo đó là "thành tựu lớn nhất của cuộc đời nàng". Nàng sống vô lo với "thành tựu" đó. Còn tôi, chồng nàng thì ngày càng thất vọng. Ngoài việc lo cơm nước hàng ngày, nàng hầu như chẳng thể chia sẽ với tôi điều gì. Quanh năm nàng cứ vận vào người những bộ bà ba giản dị. Tôi đã từng rất yêu sự giản dị ấy, nhưng bây giờ, nó như là vật cản cho công việc vốn rất cần những mối quan hệ của tôi. Vì vậy, tôi luôn một mình trong những buổi họp mặt, những cuộc chiêu đãi. Tối nay, tôi cũng một mình và đã gặp em. Em cuốn hút tôi bởi nụ cười dịu dàng, bởi trang phục lịch lãm, bởi ánh nhìn tình tứ. Thấy tôi như ngây dại, mấy thằng bạn vội xua tay: "Mày đừng có điên, con ạ! Gái cao cấp đấy!". Tai đã ù, tôi chẳng muốn hay chẳng hề nghe thấy. Trông em quyến rũ, khỏe mạnh, tràn trề sức sống thế kia...ánh mắt ấy như đặc biệt nhìn tôi. Tôi dợm bước tới. Thằng bạn thân vội kéo tay: "Nó là gái đấy! Tao đã từng thấy nó cặp với 2, 3 ông lớn khác rồi, nó cũng đã vào trung tâm một lần rồi". Tôi gằn giọng: "Mày mặc tao!". Sau bài nhảy tình tứ, em khéo léo cho tôi số phôn, ghé tai tôi thì thầm: "Tiệc tàn, đợi em nhé!". Rồi em lại tay trong tay với ông khách khệnh khạng đi cùng. Tôi hồi hộp chờ đợi. Người run lên vì những tưởng tượng mông lung. Bỗng có điện thọai. Là của vợ: "Mười một giờ rồi, sao anh chưa về, em lo quá! Bé Ni lại bị sốt, anh à...". Nàng khóc. Tôi cúp máy. Bất giác tôi thấy thương vợ, lo cho con. Nhưng còn cuộc hẹn của tôi với em? Tôi đắn đo mãi rồi cũng lao vội ra bãi xe: "Phải tạt về nhà xem con bé sao rồi!".

Đèn vẫn sáng. Tôi khẽ bước vào phòng. Nàng ngồi ngủ bên cạnh giường con. Mái tóc rối, lấm tấm mồ hôi trên trán, trông nàng yếu ớt, mỏng manh quá! Đúng là nàng, người con gái tôi yêu, người tôi luôn muốn bảo bọc, che chở suốt cả cuộc đời. Vợ tôi đây, con tôi đây, gia đình tôi đây. Họ cần tôi biết bao và tôi cũng cần họ. Tôi khóc! Tôi thèm được vun vén lại hạnh phúc gia đình, tôi thèm được nghe giọng cười của vợ, của con. Tôi thèm được đem lại hạnh phúc cho mẹ con nàng biết bao! Tôi lấy điện thọai, xóa số của em, rồi bước lại cạnh nàng, ôm chầm thân hình gầy guộc ấy. "Anh dã về rồi à? Ăn gì chưa anh?". Tôi cười, khẽ vuốt tóc nàng. Nàng mỉm cười. Một luồng gió mới thổi qua trước mặt. Đêm trắng.

Điều gì giúp bạn trở thành người đàn ông bản lĩnh trong việc bảo vệ mình và người thân? Đó là gia đình bạn!

Theo Thanh Niên

Friday, September 15, 2006

Online - Offline


Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ hồi mới gặp anh trên mạng. Thủa đó, mùa mưa cũng vừa đến còn tôi thì mới biết truy cập internet. Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn. Mỗi sáng, sau khi thức giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl G, buzz anh một cái rồi hét toáng: "Dậy thôi, sáng rồi!". Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự:"Dậy rồi!".

Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: "Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều". Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển về công tác tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online tôi vẫn buzz anh một cái. Mỗi lần từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: "Em làm tràn cái offline list của anh đó."

Thế rồi có một ngày người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa. Anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong lòng bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay vừa tỉnh giấc để rồi không buzz anh, rồi gọi anh thức nữa. Anh đang yên giấc mà.

Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên. Nhưng tôi muốn ngưng đập khi thấy anh buzz tôi: "Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như trước nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc em, dậy đi em!". Kèm theo cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.

Trích - một câu chuyện xúc động trên mạng

Monday, September 11, 2006

Đêm không ngủ

Hic, mệt gần chết mà không ngủ được. Tức quá!
Hôm nay trực ca tự vệ, mà quái, chả ngủ được. Một phần do uống càfê nhiều quá, phần cũng sợ sợ, ngủ nhiều người quen rồi, giờ một mình một cõi, lại phải giữ cả đống tài sản. Chán thiệt!

Cũng hên có thằng cu Công online, nên cũng đỡ buồn. Bình thường thì tối nào cũng ăn, hôm nay lại không được ăn, vừa khuya, vừa đói, bên ngoài ko có gì ăn, mà đi xa thì lại không được. Lỡ tên nào nó bẻ khóa là tiêu đời.

HUHUHUHU

Sunday, September 03, 2006

Yên lặng


Ngồi trong góc cà phê tối, bản nhạc du dương cứ muốn lắp đi khoảng trống trong lòng (bao tử cũng không sai). Chưa ăn gì từ sáng giờ mà sao ko thấy đói. Mẹ kiếp cái bản nhạc, sao mà nó hay thế không biết, nghe mà não cả ruột. Mình luôn ghét những bản nhạc như thế!

Cuối cùng thì chị phục vụ cũng mang cho mình một ngọn nến, nó được ghì chặt vào một thứ nước lõng lõng có màu xanh. Nó cũng chẳng phải là ngọn nến, mà mình cũng ko biết gọi nó là gì ngoài cái tên "nến" dễ kêu đó. Kệ, miễn sáng hơn 1 chút là được.

Mình bắt đầu cảm thấy thích ngồi một mình. Thấy sướng sướng làm sao! Không ai quấy rầy, cũng chẳng cần phải suy nghĩ gì, chỉ cần ngồi vậy, yên lặng, hê hê, tuyệt!

***

Yên lặng! Nó chẳng làm mình vui chút nào, nhưng dù sao nó cũng ko làm mình buồn.

***

Nghỉ lễ tụi nó về quê tất. Mình bận chuyện nên ko về. Hên mà không về, kẹt phà thấy khiếp, nhìn nè



Ui, thấy cái cảnh mà thấy ngán ngẩm. Mà nhìn rồi lại buồn, sao dân quê mình phải đi tha phương cầu thực nhiều thế, mệt thiệt!