Sunday, September 03, 2006

Yên lặng


Ngồi trong góc cà phê tối, bản nhạc du dương cứ muốn lắp đi khoảng trống trong lòng (bao tử cũng không sai). Chưa ăn gì từ sáng giờ mà sao ko thấy đói. Mẹ kiếp cái bản nhạc, sao mà nó hay thế không biết, nghe mà não cả ruột. Mình luôn ghét những bản nhạc như thế!

Cuối cùng thì chị phục vụ cũng mang cho mình một ngọn nến, nó được ghì chặt vào một thứ nước lõng lõng có màu xanh. Nó cũng chẳng phải là ngọn nến, mà mình cũng ko biết gọi nó là gì ngoài cái tên "nến" dễ kêu đó. Kệ, miễn sáng hơn 1 chút là được.

Mình bắt đầu cảm thấy thích ngồi một mình. Thấy sướng sướng làm sao! Không ai quấy rầy, cũng chẳng cần phải suy nghĩ gì, chỉ cần ngồi vậy, yên lặng, hê hê, tuyệt!

***

Yên lặng! Nó chẳng làm mình vui chút nào, nhưng dù sao nó cũng ko làm mình buồn.

***

Nghỉ lễ tụi nó về quê tất. Mình bận chuyện nên ko về. Hên mà không về, kẹt phà thấy khiếp, nhìn nè



Ui, thấy cái cảnh mà thấy ngán ngẩm. Mà nhìn rồi lại buồn, sao dân quê mình phải đi tha phương cầu thực nhiều thế, mệt thiệt!

No comments: