Wednesday, July 12, 2006

Ôi tình yêu

Lê Dũng


Nàng là mối tình đầu của tôi. Ðó là mối tình đẹp như bao mối tình đầu khác. Những ngày ấy tôi như sống trên mây, ngất ngây với men say tình ái. Nàng đẹp: đôi mắt đen láy, sống mũi thẳng, cao và đặc biệt tôi mê tít lúm đồng tiền đậu trên má trái của nàng, nó đẹp như một rớt nắng vương chiều cuối thu vậy. Nhà nàng ở cuối một ngõ nhỏ, đầu ngõ có một cây bàng già, giữa ngõ có một ghế đá. Và cổng nhà nàng có một giàn hồng leo. Những bông hoa hồng leo phớt hồng đẹp như tình yêu cùa chúng tôi.


Như bao mối tình đầu khác, chúng tôi chia tay nhau chẳng vì một lý do gì rõ ràng. Lúc đó tôi thấy khổ sở lắm, cứ như có ai đốt lửa trong lòng vậy. Tôi tin rằng chỉ có nàng, tình yêu đầu đời trong trẻo mới đủ khả năng làm tôi buồn đến thế (tôi không nghĩ thế sau khi chia tay cô bạn gái thứ hai). Thời gian dần qua đi. Những hình ảnh ngọt ngào về mối tình đầu tạm ngủ yên trong ký ức.


Có một dạo, vô tình tôi đi qua ngõ nhà nàng. Lúc đó là chớm đông. Những chiếc lá bàng xù xì, đỏ ối chìa tay vẫy gọi. Bao kỷ niệm ùa về. Tôi gặp nàng, hy vọng chắp lại tình xưa. ‘Muộn rồi anh’- nhẹ nhàng nàng nói...


Lại có một lần vô tình tôi đi qua ngõ nhà nàng. Cây bàng già đã bị chặt xuống. Tôi thoáng buồn. Hình ảnh nàng thoáng hiện lên trong tôi. Nhưng lạ chưa: tôi không thể nhớ được đôi mắt đen láy của nàng.


Lại thêm một lần tôi vô tình đi qua ngõ nhà nàng. Cây bàng đã không còn, tất nhiên là vậy. Nhưng tôi thảng thốt hơn là cái ghế đá cũng bị người ta lôi đi đâu mất. Lòng tôi mơ hồ một nỗi sợ. Những gì níu kéo tôi lại với nàng đang dần biến mất. Hình ảnh nàng trong tôi lại mờ đi một chút, tôi đã bắt đầu quên chiếc mũi thẳng và cao của nàng.


Thêm một lần tôi đi qua ngõ nhà nàng. Cây bàng không còn nữa, hẳn rồi. Cái ghế đá cũng không còn nữa, tất nhiên là thế. Nhưng kinh hoàng hơn là giàn hồng leo trước cổng nhà nàng biến mất. Tôi sững sờ chết lặng, tôi đã không còn nhớ được cái lúm đồng tiền đậu trên má trái nàng nữa. Cái lúm đồng tiền như một rớt nắng cuối thu...


Lần cuối cùng tôi vô tình đi qua ngõ nhà nàng. Cây bàng, ghế đá và giàn hồng leo không còn nữa. Lần này thì cố gắng mấy tôi cũng không sao nhớ được một nét nào về dung mạo của nàng.


Tôi đã yêu đương, hờn giận, hoài niệm và quên lãng…

No comments: